Vấn Quân – Chương 1

Đăng lúc 12:14 02/09/2024
6 · 2

← Trước Sau →

Theo dõi Cfs Truyện - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

“Hoàng Thượng ngài còn nhớ gì không?”

“Ta không nhớ, ngươi cũng quên hết đi được không? Ta không yêu ngươi.”

Ngạn Kỳ lặng người trầm mặc, ánh mắt mong đợi lúc nãy trở nên thất thần, bàn tay còn giấu túi gấm thêu hoa sau lưng âm thầm nắm chặt.

Hắn không yêu nàng…

Hắn rõ ràng rất hận nàng mới đúng…

Năm năm rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy nàng không nhớ rõ hắn nói câu nói ấy đã bao nhiêu lần, nàng cũng đã hỏi bao nhiêu lần, chỉ luôn nghĩ năm tháng trôi qua có khi hắn sẽ hồi tâm chuyển ý không? Hắn sẽ vì nàng bước theo phía sau hắn thật lâu mà trao cho nàng một ánh mắt ôn nhu thâm tình không?

Qua năm năm ấy, đến lúc nhận được lời hồi đáp lại không nỡ chấp nhận.

Một vị Công Công hớt hải chạy từ đằng xa vào lắp bắp mà bẩm tấu với hắn, tiếng nói làm phá huỷ bầu không khí gượng gạo đưa nàng từ hồi tưởng quay về hiện thực.

“Bẩm Hoàng Thượng, La tiểu thư lại đổ bệnh…”

“Nàng thế nào rồi? Sao ngươi không nói sớm?”

“Thần nghĩ tối hôm nay người sẽ ở cạnh Hoàng Hậu cho nên…”

“Chết tiệt… Cút… Mau cút hết đi.”

Hắn hốt hoảng vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, đâm đầu chạy điên cuồng đến Linh An Điện, nhìn thấy đám cung nữ tay chân luống cuống cầm chậu nước nóng, khăn lau mặt, chăn bông vây quanh giường của nữ nhân đang nằm bất tỉnh, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, môi mấp máy gọi tên hắn.

Túc Cảnh đến gần quỳ rạp bên cạnh nữ nhân ấy, run run nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nâng niu áp vào lòng ngực mình, giọng nói hắn thốt ra chứa một tia đau lòng, dịu dàng hẳn đi như gió mùa hạ thoảng qua mặt nước hồ, mất sạch vẻ thô bạo lạnh lùng vừa rồi.

“Ta… Ta khó khăn lắm mới mang được nàng từ nơi địa ngục trần gian kia về… Nàng đừng có mệnh hệ gì được không?…”

“… A Cảnh… A Cảnh.”

“… Xin nàng…”

Linh An Điện ồn ào loạn cả một đêm.

Cũng phải, nữ nhân ấy còn có thể là ai khác nữa ngoài La tiểu thư – La Minh Huyên thanh mai trúc mã của Hoàng Thượng. Bởi vì năm Túc Cảnh mười lăm tuổi Thái Hoàng Thái Hậu không đồng ý mối lương duyên này liền định tội Minh Huyên, đày ải nàng ta không thương tiếc mặc nhi tử của mình đau lòng đến tê tâm liệt phế.

Chuyện đó giờ được xem là quá khứ, từ khi hắn lên ngôi Hoàng Đế, Thái Hoàng Thái Hậu qua đời đã bắt đầu chạy đôn chạy đáo hy vọng sớm ngày tìm kiếm chút tung tích nàng ta… Lần này trải qua nhiều năm cách biệt mối lương duyên năm xưa may mắn được hàn gắn, cố nhân tương phùng.

Nửa đêm mọi huyên náo cũng dần lắng xuống, La Minh Huyên đã hạ sốt nằm im bên cạnh Túc Cảnh, hắn vòng tay ôm chặt người trong lòng, sợ lỡ như lơ đễnh một khắc thì người ấy sẽ lại như gió mà bay mất để hắn cô độc trên cõi trần.

Đợi người đi hết, Ngạn Kỳ đứng trước cửa phòng cũng đã thu vào tầm mắt tất thảy những gì phía trước, môi nở nụ cười lạnh lẽo bi thương…

Đâu phải hắn không nhớ hôm nay là ngày thất tịch, hắn chỉ quên mất lời hứa vào thất tịch năm trước hắn buộc miệng bảo sẽ đi cùng nàng dạo quanh bờ hồ, cùng thưởng rượu trong vườn Ngự Uyển chờ trăng lên.

Ngạn Kỳ thở dài rũ mắt, đứng đấy hồi lâu mới bước vào phòng. Trong sự ngỡ ngàng của hắn, nàng nhẹ nhàng lấy từ tay áo ra đưa cho Túc Cảnh chuỗi ngọc lúc nãy vội vàng hắn quên mang theo…

Chuỗi ngọc đó hắn hao tâm tổn sức chọn lựa cả ngày trời định đem tặng cho nàng ấy.

Vào dịp này, sao có thể bất cẩn để quên vậy chứ?

“… Túc Cảnh…”

“…”

“Nếu có một ngày ta rời đi, chàng có buồn không?”

Túc Cảnh ngẩn người nhìn nàng, lại nhìn nữ nhân yếu đuối vô lực đã ngủ say, dụi đầu vào hắn.

“Không. Nếu ngươi có thể rời đi thì tốt rồi.”

Câu trả lời quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, nàng quay đầu bước đi. Bây giờ trời còn chưa sáng, ngoài trời gió thu hiu hiu thổi nhưng trong gian phòng ấy vẫn ấm áp ánh đèn, khói lư hương tản ra thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt lướt qua mi mắt hắn làm tôn lên sự lãnh đạm của bậc đế vương pha lẫn chút ôn nhu, dịu dàng ôm ấp lấy ái nhân hắn dành cả tuổi thanh xuân để kiếm tìm chân trời góc bể.

Thứ tình cảm đó lớn lao, cao cả như vậy nên nàng không thể có được…

Túi gấm hoa mẫu đơn nàng cố gắng vì hắn học thêu đến nỗi đôi tay chai mòn chằn chịt vết thương chẳng biết từ lúc nào đã hoá tro tàn…

Tối hôm ấy, Ngạn Kỳ không ngủ mà gọi Thái Y đến Uyển Lan Cung, cung nữ nghĩ rằng nàng thấy trong người không khoẻ liền ân cần hỏi han đều bị nàng cho ra ngoài hết.

Gian phòng tối tăm, cửa đóng kín bưng nàng mới an tĩnh ngồi xuống nhìn ông, cất lời:

“Độc của La tiểu thư trị thế nào?”

“Bẩm nương nương, U Linh Tử này giống như ma độc… Không có thuốc trị cũng không thể đưa được ra khỏi cơ thể… Muốn trị cần phải tìm người cam tâm tình nguyện mới có thể bắt đầu cắm ống dẫn, rút độc truyền từ người này qua cơ thể người đó…”

“Có đau không…”

“Vì nhận kí chủ mới độc phát tán từ tứ chi thấm vào máu dần dần đi sâu vào lục phủ ngũ tạng… Giai đoạn đầu sẽ đau đớn đến chết đi sống lại về sau sẽ sống không bằng chết…”

“… Ta muốn trị độc trong người La tiểu thư… Chính là cam tâm tình nguyện… Ngươi có thể đừng nói cho hắn biết, giúp ta hoàn thành tâm nguyện được không?”

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Có 2 bình luận