“Lụa trắng ba thước thay bằng một liều thuốc độc, khiến ta kéo dài hơi tàn nửa tháng, nhưng lại nói rằng, đây là ân huệ dành cho ta!” “Trong lòng hắn, chưa bao giờ có ta, chưa bao giờ!” Trong lời kể của Chu Uyển, ta là tình yêu cả đời của Trầm Nghị….
Xương Nhi ngây ngốc nhìn nàng ta, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Vậy nên, bà v.ú đã lừa con sao?” “Mẫu thân mất tích, là để cứu con, là do bà ấy bị bệnh, chứ không phải cố ý không cần con sao?” “Mẫu thân con không phải người xấu, chính…
Trong điện Kim Loan, ánh mắt của Trầm Nghị sắc bén như dao, hận không thể b.ắ.n c.h.ế.t Tiêu Cảnh ngay tại chỗ. “Bệ hạ, Tiêu tướng quân đã cưỡng đoạt con trai của thần!” “Thương thay cho con trai thần, Xương Nhi còn nhỏ tuổi, bị giam lỏng trong tướng phủ suốt hai mươi…
Mặt trăng trên trời dần lặn về phía tây, những vì sao lấp lánh rơi xuống màn đêm, có vài ngôi sao vẫn không ngừng nhấp nháy. Trầm Doãn Xương ngửa đầu, ngây ngốc nhìn lên bầu trời sao, tâm hồn bị vẻ đẹp hùng vĩ của màn đêm cuốn hút. Nếu là Tiêu Minh…
Bà v.ú kia, là người của Chu Uyển ư? Hay lắm Chu Uyển! Nàng ta gả cho Trầm Nghị cũng đành rồi, lại còn dám chia rẽ ta với con trai? Đó là con trai ta mang nặng đẻ đau, bước một chân vào cửa địa ngục mới sinh ra được đấy! 22. Xương Nhi…
Mặt bàn màu vàng nâu lập tức xuất hiện một vệt trắng. Ta giật giật khóe miệng, chiếc bàn chạm khắc hoa lê của ta… Tiểu tử thối này, tay chân chẳng biết nhẹ nhàng gì cả. 20. Xương Nhi lén nhìn ta một cái, ta cúi đầu giả vờ uống trà. Thằng bé mím…
Sợ hãi không phải là phong cách của Tiêu Cảnh. Ở Bắc Cương, một mình hắn dám đơn thương độc mã đi khiêu khích bộ lạc ăn thịt người tàn bạo nhất thảo nguyên. Theo lời hắn nói, một nam nhân thực thụ, phải uống rượu mạnh nhất, đánh những trận chiến khốc liệt nhất…
Ánh mắt hắn từng chút một quét qua mặt, vai, n.g.ự.c và chân của Trầm Nghị. Càng nhìn, hắn càng vui vẻ. “Hehe, già hơn ta, xấu hơn ta, thấp hơn ta, chân cũng ngắn hơn ta.” Thẳng thắn mà nói, Trầm Nghị trông khá thanh tú. Là hình tượng thư sinh điển hình nhất…
“Lão gia đã nói, Giang, Giang phu nhân chỉ là một quý thiếp, làm thiếp sao có thể vượt qua chủ mẫu?” Chu Uyển trầm mặt: “Miệng lưỡi của ngươi thật nhiều chuyện, còn không mau đi đi!” Trong mắt Trầm Nghị lộ ra vài phần áy náy, đi tới nắm lấy tay Chu Uyển:…
“Không ngờ lần này đến đây, lại vì chuyện tiền bạc!” Ta quán xuyến việc nhà nhiều năm, tự cho rằng mình cũng là người ăn nói lưu loát. Nhưng tình huống cạn lời như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta gặp phải. Sau khi về Kinh, Trầm gia cứ trì hoãn không chịu…
Hằng ngày đều hỏi ta những câu không biết xấu hổ trước mặt nha hoàn đầy tớ, khiến ta vô cùng lúng túng. Ta thực sự không dám tưởng tượng, khi quản gia đưa bạc cho Tiêu Cảnh, hắn sẽ tức giận đến nhường nào! Không chừng sẽ đập tan Trầm phủ? Nghĩ đến hậu…
Vị phú thương đó suýt nữa thì bạc đầu vì lo lắng. Khi tỉnh dậy, do bị va đập vào đầu nên ta đã mất đi ký ức. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông ấy nảy ra một ý, nói dối rằng ta chính là con gái ông. Vậy là ta cứ thế…
Trầm Nghị cau mày, liếc mắt nhìn ta một cái rất khẽ. “Bây giờ, nàng mới là phu nhân của Trầm gia.” “Còn Giang Bạch Vi, cứ để nàng ta tạm thời ở Hải Đường Uyển đi.” Hải Đường Uyển nằm ở phía tây cực của Trầm phủ, sân nhỏ hẹp, bố cục đơn sơ….
“Hãy nuôi dạy con trai của chúng ta thật tốt.” Chỉ là không ngờ, bọn sơn tặc đó trước kia là binh lính đào ngũ. Võ công cao cường, thân thủ không tầm thường. Ta dụ chúng chạy vòng quanh núi cả một ngày, cho đến khi bị thương nặng và bị đẩy xuống vách…
Để cứu phu quân và con trai, ta đã đánh lạc hướng bọn sơn tặc, nhưng không may bị rơi xuống vách núi. Đến khi ta trở lại, đã là năm năm sau. Trầm Nghị đã tái hôn, con trai nắm tay kế mẫu, nhìn ta như kẻ thù: “Đồ nữ nhân xấu xa, không…