Trong bóng tối vang một tiếng “Lạch cạch”, Giang Vân Đình mở khóa trên cửa, cậu kéo cửa ra nhìn một vòng hành lang. Từ chỗ nào đó kéo dài đến tận cửa phòng, có một vết đen kéo dài trên tường. “Là máu” Hình Kha đứng đằng sau nói. Giang Vân Đình gật nhẹ…
Giang Vân Đình một tay cầm đèn pin, một tay cầm quyển nhật ký, dưới ánh đèn trên bìa quyển nhật ký phản chiếu ra sắc đỏ. “Trên mặt bìa chính là máu.” Lúc Hình Kha đi qua nhìn chằm chằm quyển nhật ký rồi nói. Giang Vân Đình cam chịu động tác trong tay…
Hình Kha đứng dậy khỏi mặt đất nói: “Cậu không thấy đáng sợ à?” Giang Vân Đình nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của anh ta nói: “So với chuyện cảm thấy sợ hãi mấy thứ này, tôi càng muốn biết rõ ràng mọi thứ.” Còn có, tại sao cậu lại bị đưa đến nơi…
“Manh mối vừa rồi đầu lăn xuống gầm giường Sàng Để, đúng lúc phòng này có một cái giường, có phải……” Hình Kha nhớ tới manh mối vừa nãy bọn họ tìm thấy trên tường, liên tưởng đến chiếc giường trong căn phòng này, “Đúng vậy.” lần đầu tiên Giang Vân Đình trả lời câu…
Hình Kha nhìn theo Giang Vân Đình, chỉ nhìn thấy mắt mèo kia, ngừng thở nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Bên ngoài rất yên lặng, âm thanh kỳ lạ đã hoàn toàn biến mất. “Nó đi rồi?” Hình Kha nhẹ nhàng hỏi. Còn chưa nghe được câu trả lời của Giang Vân Đình, đã…
Giang Vân Đình không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn về chỗ ngoặt cách đó không xa. “Anh tên là gì?” Giang Vân Đình hỏi Hình Kha. Hình Kha bị tốc độ nói tránh sang chuyện khác của cậu có chút không hiểu: “Tôi, tôi là Hình Kha.” Giang Vân Đình nhàn nhạt gật đầu,…
Vị trí người dịch quyển sách, tác giả đã thay đổi tài khoản, bút danh: Minh Bặc Âu, hoan nghênh mọi người đến thăm. Phong thủy nơi này không tốt tí nào. Liên tục truyền đến từng tiếng khóc nhỏ và tiếng nói chuyện, giống như thủy triều thi nhau ùa vào tai Giang Vân…