Tôi tạm nghỉ ở nhà Phí Trân một đêm. Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, anh ấy đã biến mất. Hôm nay là cuối tuần, đáng lẽ anh ấy không phải đi làm. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, đành thôi không nghĩ nữa. Thay quần áo xong, tôi chuẩn bị về nhà. Bởi…
Hôm nay là thứ Sáu. Sáng sớm tôi dậy quá sớm, nên khi nhìn vào tài liệu trên máy tính, mắt tôi đã díp lại vì buồn ngủ. Mí mắt nặng trĩu, khi nhắm lại, đầu tôi đột nhiên mất điểm tựa. Cúi đầu, môi tôi đập mạnh vào bàn. Đau quá. Tôi lập tức…
Tôi ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Sau khi uống thuốc, cơ thể tôi cũng đã khỏe lại phần nào. Tôi trở mình, và bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt mình. Gần đến mức tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi…
Phí Trân khóc rồi. Khi bốn chữ này xuất hiện trong đầu tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là không tin. Bởi nếu chúng tôi không có cảm giác liên thông với nhau, tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ thấy anh ấy rơi một giọt nước mắt nào. Cảm giác…
<> Tôi không nhớ rõ mình về đến nhà như thế nào. Chỉ mơ hồ thấy Phí Trân đang đứng trước cửa nhà khi tôi đến nơi. Anh ấy cau mày, bước đến và kéo tôi vào nhà. Tôi đi theo sau anh ấy, lẩm bẩm: “Đầu tôi đau quá.” Phí Trân đáp: “Đầu tôi…
Hôm sau, suốt cả ngày làm việc, tôi không thấy Phí Trân đâu. Quên mất, anh ấy đi công tác rồi. Ngay khi gần đến giờ tan làm, tôi nhận được tin nhắn từ anh ấy: 【Nhớ ăn tối nhé, tôi sẽ đói đấy.】 Tôi trả lời qua loa vài chữ rồi chuẩn bị tan…
Không ngoài dự đoán, sau khi Phí Trân họp xong, anh ấy gọi tôi vào văn phòng. Tôi cứ tưởng sẽ lại bị anh ấy chọc tức, nhưng không ngờ anh ấy chỉ chỉ vào lọ thuốc dạ dày trên bàn. “Uống thuốc đi, đừng để tối về đau bụng sau khi ăn cay.” Ồ,…
Tôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau. Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình. Tôi chọc anh ấy, anh ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh. Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có…