Home Thiên Thu Tuế Dẫn Thiên Thu Tuế Dẫn – Chương 6

Thiên Thu Tuế Dẫn – Chương 6

13
Ta kết hôn với Lý Dực vào năm mười sáu tuổi, còn chàng vừa tròn hai mươi, đúng độ tuổi lập gia đình. Nghi thức đại hôn tại Đông Cung diễn ra phức tạp và trang trọng, suốt cả ngày, ta phải giữ cho lưng thẳng tắp. Đặc biệt khi mặc bộ lễ phục thêu chỉ vàng và ngọc trai khiến lưng và vai không khỏi đau nhức. Đến tối, khi bước vào tân phòng, dù mệt mỏi đến mức thắt lưng đau nhức, ta vẫn không dám lơ là.

Là người luôn cẩn thận trong chuyện lễ nghi, ta không để bất kỳ ai bắt lỗi, vì thế khi Lý Dực đến và vén khăn voan của ta lên, ta vẫn giữ vẻ trang nghiêm, đoan trang, dưới ánh nến lung linh, ta khẽ mỉm cười với chàng, từ giây phút ấy, ta chính thức trở thành thê tử của chàng.

Lý Dực thường mặc áo bào màu nhạt, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy chàng khoác lên mình bộ hỉ bào đỏ thẫm. Dưới sắc đỏ của hỉ chúc khắp phòng, chàng trông vừa uy nghiêm vừa dịu dàng, khác lạ. Ta thầm nghĩ, dù sau này chàng có tam cung lục viện, người duy nhất cùng chàng mặc bộ y phục màu đỏ này chỉ có thể là ta.

Lý Dực nhìn ta cười, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có mệt không?”

Ta mím môi mỉm cười đáp lại: “Thần thiếp không mệt.”

Ta và Lý Dực đã trải qua một thời gian dài ân, tôn trọng nhau như khách. Chàng vẽ mày chải tóc cho ta, cùng ta bàn luận thi từ ca phú, vẽ tranh… Những hành động nhỏ bé nhưng đầy tinh tế, dịu dàng và chu đáo.

Ban đầu ta cũng từng mong chờ, từng hy vọng, cũng từng có những ảo tưởng không đúng lúc. Bởi khi Lý Dực yêu thương một người, chàng thật sự có thể nâng người đó lên tận trời xanh, khiến bạn nghĩ rằng cả đời này, chàng chỉ yêu nhất bạn.

Ta dần dần thoát khỏi ảo tưởng đó khi Tống Tĩnh Anh vào phủ. Lúc ấy, nàng chỉ là một lương đệ. Khi ta nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của chàng dành cho nàng, ta chợt nhớ lại ánh mắt chàng từng dành cho ta. Từ khoảnh khắc đó, ta hoàn toàn tỉnh mộng.

Ta biết ơn mẹ đã luôn nhắc nhở từ khi còn nhỏ rằng, một người phụ nữ trong gia đình lớn, muốn làm tròn bổn phận của một gia chủ hiền đức, không nên oán hận, không nên tư lợi, không nên ghen ghét. Điều duy nhất có thể làm là giữ vững trái tim mình.

Sau khi Tống Tĩnh Anh xuất hiện, ta đã thu lại trái tim mình. Ta không buồn, không vui, không giận, không hờn, đối xử hòa nhã với tất cả các thiếp mà Lý Dực đưa vào phủ, không phân biệt đối xử.

Sau Tống Tĩnh Anh là Lý Bảo Lâm, rồi đến Thẩm Tri Niệm, người sau này được phong làm Thẩm Tiệp Dư, do Hoàng hậu đích thân ban cho Lý Dực. Kế tiếp là Trắc Thái tử phi Giang Uyển Nhất, cháu gái của một vị đại thần trong nội các, rồi còn nhiều người nữa… Mỗi người trong số họ đều từng được Lý Dực yêu thương sâu đậm.

Sau Giang Uyển Nhất, những phi tần khác lần lượt xuất hiện, cho đến khi ta phát hiện ra người mà Lý Dực thật sự yêu thương là thị nữ của chàng – Lý Kim Thư. Giang Uyển Nhất từng cười nói với ta, khi ấy nàng gọi thẳng tên ta: “Tiêu Vãn Ninh, ngươi có biết, đôi khi ta thật sự rất ghen tị với ngươi, ngươi có thể mỉm cười dịu dàng với mỗi người phụ nữ của Lý Dực, đối xử công bằng mà không hề có bất kỳ cảm xúc nào.”

Nàng nói: “Nhưng ta không làm được.”

Nàng không làm được, vì nàng quá ngây thơ, cũng quá tin tưởng vào tình yêu mà Lý Dực thể hiện với nàng.

Thời gian đầu tại Đông Cung, người được sủng ái nhất chính là Thẩm Tri Niệm, người mà hoàng hậu gửi đến. Ai cũng biết Thẩm Tri Niệm là tai mắt của Hoàng hậu, Lý Dực đương nhiên cũng biết, nhưng lúc đó chàng không thể đối đầu với hoàng hậu, nên đành phải chiều chuộng nàng.

Khi đó, Thẩm Tri Niệm kiêu ngạo, dựa vào sự sủng ái của hoàng hậu và Lý Dực mà ngang ngược hoành hành trong Đông Cung. Sau này, Tống Tĩnh Anh nghe lời ta chính là vì ta đã từng cứu nàng vài lần khỏi tay Thẩm Tri Niệm.

Lúc đó, tiên hoàng bệnh nặng, Hoàng hậu nắm quyền, thế lực của tam hoàng tử rất mạnh, cuộc sống ở Đông Cung rất khó khăn.

Nhớ lại quãng thời gian đó, ta và Giang Uyển Nhất dường như đã cảm thấy có một mối liên kết giữa chúng ta.

Bởi ngoài ta ra, chỉ có nàng mới có thể gánh vác được Đông Cung.

Để đánh lừa Hoàng hậu, Lý Dực cố ý tỏ ra phóng túng một thời gian, thường xuyên lui tới thanh lâu, hoặc vương vấn với những “dương liễu gầy” ở Dương Châu, bài bạc, say sưa…

Hoàng hậu tất nhiên không dạy dỗ Lý Dực, mà ta là Thái tử phi, mỗi lần chàng làm chuyện hoang đường, ta đều phải vào cung, không kể trời đông giá rét hay nắng nóng, mỗi khi Lý Dực hành xử phóng túng, ta liền bị gọi vào cung để nghe dạy dỗ, rồi phải quỳ trước cửa chính điện, không ai được phép mang nước hay thức ăn đến, phải quỳ cho đến khi Hoàng hậu cho phép mới được đứng dậy.

Diễn phải diễn cho trọn vẹn, Lý Dực sẽ không cầu xin cho ta, chỉ có Giang Uyển Nhất mới tìm cớ vào cung thỉnh an, lén đưa đệm quỳ, lò sưởi tay, hoặc là thức ăn cho ta.

Một lần, tuyết rơi dày đặc, ta quỳ giữa trời tuyết, Giang Uyển Nhất vào cung đứng bên cạnh ta, nàng nói rằng thân là Trắc phi của Đông Cung, Đông Cung không nghiêm, nàng cũng như ta, đều phải chịu trách nhiệm, khi đó Hoàng hậu đang cố gắng lôi kéo các lão thần trong nội các, không thể không giữ thể diện cho Giang Uyển Nhất, nên không bắt nàng quỳ, vì vậy, nàng đứng bên cạnh ta, che ô cho ta suốt cả ngày.

Ngày hôm sau, ta trở về Đông Cung liền ngã bệnh, ta bệnh bao lâu, nàng cũng bệnh bấy lâu.

Sau đó, ta mang thai lần đầu tiên, vì ta không mang thai, những người khác trong Đông Cung sau khi thị tẩm đều phải dùng thuốc tránh thai. Ta nhớ lúc mình được chẩn đoán có thai, Giang Uyển Nhất đứng trước mặt ta, ánh mắt đột nhiên u ám.

Đứa trẻ ấy không giữ được. Khi thai đã được năm tháng, ta đã có thể nghe thấy nhịp tim của nó, mỗi lần nó trở mình, mỗi lần nó đạp vào bụng ta, ta đều cảm nhận được. Lần đầu làm mẹ, ta vui mừng khôn xiết, cho đến khi nó mất đi, ta vẫn không thể tin được.

Ta đau lòng, bệnh nặng rất lâu, Lý Dực còn đau lòng hơn ta, cả phủ bị lục soát nghiêm ngặt, cuối cùng phát hiện ra, kẻ ra tay chính là Thẩm Tri Niệm.

Điều này đã cho Lý Dực một cái cớ, dù Hoàng hậu muốn bảo vệ cũng không thể. Trước khi c/h/ế/t, Thẩm Tri Niệm vẫn không tin, nàng lớn tiếng kêu oan trong Đông Cung: “Thái tử, thần thiếp oan uổng mà, thái tử, người chẳng phải yêu thương thần thiếp nhất sao?”

Chàng ngồi bên giường ta, tự tay đút thuốc cho ta, nghe thấy vậy liền lạnh lùng, vô cảm ra lệnh cho thuộc hạ nhổ lưỡi nàng trước khi xử tử.

Chàng từng viết một bài phú ca ngợi giọng hát tuyệt vời của nàng.

Không biết khi ra lệnh nhổ lưỡi nàng, chàng có nghĩ đến bài phú từng viết cho nàng không.

Thật ra khi đó, Thẩm Tri Niệm đã lâu không báo cáo tin tức của Đông Cung cho Hoàng hậu nữa.

Là một quân cờ, nàng ta tưởng mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của người chơi cờ, chân thành yêu Lý Dực, Hoàng hậu cũng còn không tha thiết cứu nàng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thoát khỏi số phận bị vứt bỏ.

Thẩm Tri Niệm đắm chìm trong sự sủng ái của Lý Dực, không biết rằng đó chỉ là một ảo mộng, một giấc mơ say đắm hão huyền, trong giấc mơ đó, không hề có tình yêu thật sự, cuối cùng, chỉ có nàng là lạc vào vai diễn.

Sau Thẩm Tri Niệm, chính là Giang Uyển Nhất.

Khi đó, ta mang thai lần thứ hai, Giang Uyển Nhất không hề động thủ với ta, một là vì Đông Cung lúc đó không ổn định, hai là vì ta không yêu Lý Dực.

Đúng vậy, ta đã biết dừng lại đúng lúc. Nếu ta yêu Lý Dực, ta không thể nào có được sự rộng lượng như vậy, để sắp xếp tất cả phụ nữ của chàng một cách gọn gàng. Ta giữ được sự bình tĩnh, không bao giờ mất kiểm soát, dù có khiển trách những người phụ nữ thấp hơn như Lương Đệ và Bảo Lâm, đó cũng chỉ là trách nhiệm của ta với tư cách là Thái tử phi.

Ta không mang trong mình sự ganh ghét, lòng chiếm hữu, hay những mưu kế xảo quyệt nào, vì vậy Giang Uyển Nhất nói nàng ấy ngưỡng mộ ta.

Nàng ấy rất yêu Lý Dực, vì vậy sau khi Thẩm Tri Niệm c/h/ế/t, khi vô tình phát hiện ra tình yêu mà Lý Dực dành cho Lý Kim Thư trong thư phòng, nàng đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Trước tiên, nàng cười và nói mời ta ban danh phận cho Lý Kim Thư, xuất thân của Lý Kim Thư thấp kém, nên chỉ được phong làm Bảo Lâm.

Mặc dù thân phận Bảo Lâm của Thái tử nghe có vẻ tốt hơn một tì nữ, nhưng khi Lý Kim Thư còn là tì nữ phục vụ, ít nhất nàng có thể luôn ở bên cạnh Lý Dực, nhưng khi đã chính thức được phong làm Bảo Lâm, việc gặp mặt Lý Dực cũng trở nên khó khăn hơn.

Nhưng điều lạ lùng là lúc đó, Lý Dực không nói gì.

Khi đó, Hoàng đế đang trong giai đoạn hồi phục, tranh chấp giữa Lý Dực với Hoàng hậu và Tam hoàng tử đã trở nên rõ ràng, các vị lão thần trong nội các chính là những người quyết định cục diện. Ông ta đã đứng về phía Thái tử vì cháu gái mà ông ta yêu quý nhất đã được gả cho Lý Dực, nên việc Lý Dực sủng ái Giang Uyển Nhất là điều hiển nhiên trong cả Đông Cung.

Sau này, khi cuộc nổi loạn của Tam hoàng tử bị đàn áp, Hoàng hậu bị giam cầm và t/ự s/á/t, vị trí Thái tử của Lý Dực trở nên vững chắc, và khi Hoàng đế băng hà, chàng thuận lợi lên ngôi.
Nhưng trước khi đăng cơ, Lý Kim Thư đã qua đời vì bệnh tật.

Trước khi nàng c/h/ế/t, Giang Uyển Nhất và nàng đã đấu đá suốt một năm trời, Lý Kim Thư phải chịu đựng nhục nhã, nhưng Giang Uyển Nhất nhất quyết không để nàng sống sót đến khi Lý Dực đăng cơ.

Lý Kim Thư, với vẻ mặt rạng rỡ trong bộ y phục màu đỏ, nhìn Lý Dực và nói: “Ta yêu chàng, Lý Dực, ta có thể chấp nhận chàng có nhiều phụ nữ, nhưng ta không chịu nổi việc chàng yêu họ.”

Sau đó, tại tẩm cung của ta, lần đầu tiên ta thấy Lý Dực rơi lệ, chàng kể với ta về những lần cùng Ký Kim Thư vượt qua gian khó, về việc nàng đã bao nhiêu lần cứu chàng, thậm chí đối mặt với cái c/h/ế/t.

Chàng nói chàng nợ nàng rất nhiều.

Nhưng sau khi khóc, vì sợ Giang Uyển Nhất, chàng không dám cho Lý Kim Thư một chiếc quan tài tử tế, người phụ nữ mà chàng từng tuyên bố yêu sâu đậm cuối cùng bị cuốn trong một chiếc chiếu rách và bị ném vào bãi tha ma.

Cuối cùng, ta không đành lòng, đã cho người mai táng nàng một cách đàng hoàng.

Vì ta đứng ra lo liệu, Giang Uyển Nhất cũng không nói gì.

Sau đó, Lý Dực lên ngôi, chàng mất một năm để củng cố quyền lực, và cuối cùng cũng đến lúc trả thù gia đình Giang Uyển Nhất.

Ý định g/i/ế/t Lý Dực của ta bắt đầu từ đó.

Khi đó, gia đình họ Giang bị tịch thu tài sản và xử trảm, một trong những lý do là Giang Uyển Nhất đã hại c/h/ế/t hoàng tử, đầu độc con trai ta, Diệu Nhi.

Diệu Nhi của ta, chỉ mới hai tuổi, nhưng rất thông minh và ngoan ngoãn, ta yêu thương nó, chỉ mong nó được bình an vô sự.

Nhưng đứa trẻ vẫn c/h/ế/t, mọi người đều nói là Giang Uyển Nhất đã đầu độc nó, ta ôm t/h/i t/h/ể lạnh lẽo của Diệu Nhi đến tìm Giang Uyển Nhất, nhưng khi mở cửa, nàng lại mặc một bộ y phục màu đỏ, cười còn thê lương hơn ta.

Ta kể đến đây thì bật cười, ngẩng đầu nhìn Lương Phi, hỏi nàng: “Ngươi có biết tỷ tỷ của ngươi đã nói gì với ta không?” Lương Phi im lặng nhìn ta.

Dần dần, nước mắt ta trào ra khi nhớ lại.

Năm đó, khi ta mở cửa, Giang Uyển Nhất nhìn ta với ánh mắt thê lương, nói với ta: “Tiêu Vãn Ninh, năm xưa, Hoàng thượng đã dùng chiêu này để đối phó với Thẩm Tri Niệm, loại bỏ nàng ta một cách công khai, ta chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, chiêu đó lại được dùng lên người ta.”

“Ta thừa nhận ta đã hại ngươi, nhưng Diệu Nhi không phải do ta ra tay, đứa con đầu tiên của ngươi là do ta và Lý Dực cùng nhau loại bỏ.”

Nàng nhìn ta, nói từng lời từng chữ: “Ta không cần phải lừa dối ngươi, nếu ta lừa dối ngươi, thì sẽ không thừa nhận rằng đứa con đầu tiên của ngươi là do ta hại, Lý Dực biết, thậm chí ngài còn đẩy mạnh việc đó.”

Cuối cùng, nàng cười lớn, tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, nàng cười điên cuồng cho đến khi giọng khàn đặc, không thể cười được nữa, rồi nàng nói với ta: “Tiêu Vãn Ninh, chúng ta đều đã chọn nhầm người.”

Đúng vậy, không có tội danh nào nặng hơn việc g/i/ế/t con của ta, bởi ta là Thái tử phi, giờ là Hoàng hậu, con ta là đích trưởng tử của quốc gia này, vì vậy việc g/i/ế/t con ta là một kế hoạch hoàn hảo để đổ tội.

Cuối cùng, nàng nói: “Ta c/h/ế/t rồi, người tiếp theo sẽ là ngươi.”

Sau khi nàng c/h/ế/t, ta bị sảy thai lần thứ ba, ta liền viết thư cho cha, bảo ông giao lại binh quyền, và ta ở lại trong hậu cung, tiếp tục đóng vai một Hoàng hậu dịu dàng và nhân hậu của Lý Dực.

Nhưng không ai biết, vào đêm Giang Uyển Nhất t/ự s/á/t, ta đã ôm x/á/c Diệu Nhi từng bước một trở về cung.

Trên mỗi bước đi đó, ta đều nghĩ, làm thế nào để g/i/ế/t Lý Dực.

Ta không hận Thẩm Tri Niệm, không hận Giang Uyển Nhất, vì ta biết rõ hơn ai hết, nguồn gốc của tất cả những bi kịch này đều bắt nguồn từ Lý Dực.

Mọi người đều nói ta hiền đức, nhân hậu, đối xử hòa nhã, không giận không trách, không tham lam kiêu ngạo, nói ta như bức tượng Phật trang nghiêm trong chùa, không có bất kỳ dục vọng cá nhân nào, trong mắt Lý Dực, ta luôn là người vô hại và hoàn mỹ.

Nhưng chàng không biết rằng, một người như ta cũng đang che giấu một bí mật.

Một bí mật đầy mưu mô, có thể bị tru di cửu tộc.

Ta muốn g/i/ế/t chàng.

Câu chuyện đến đây, đã dần đi đến hồi kết, chất độc trong người Lương Phi đã bắt đầu phát tác, m/á/u dần trào ra từ khóe môi nàng, nhưng nàng dường như không nhận ra, vẫn cười nhìn ta, hỏi: “Ngươi đã làm gì?”

Ta siết chặt áo khoác trên người, lạnh lùng nhìn nàng.

Ta đã làm gì ư?

Chẳng hạn như tìm thấy nàng khi nàng lang thang trên đường phố, sau đó đổi khuôn mặt cho nàng, đưa nàng thuận lợi vào Trung Thừa phủ, chỉ chờ đến ngày tuyển tú, sắp xếp nàng vào cung, dọn đường cho nàng trả thù, để nàng thuận lợi tiếp cận Lý Dực, và còn gửi một bà mụ với thân phận là người hầu cũ của gia đình Giang đến bên cạnh nàng, để mụ ấy dạy nàng cách nấu canh thuốc, tất nhiên, một quân cờ báo thù như vậy, thì không thể nào có thai, nàng hoàn toàn không phòng bị với bà mụ, việc ra tay hoàn toàn thần không biết quỷ không hay.

Chẳng hạn như chuẩn bị sẵn hương liệu tương khắc với Lý Dực, loại bỏ mọi nghi ngờ có thể dính líu đến ta.

Chẳng hạn như việc ta ốm yếu kéo dài, không có gì làm giảm bớt sự cảnh giác của Lý Dực đối với ta hơn một Hoàng hậu ốm yếu.

Chẳng hạn như việc Lương Phi sảy thai, Lý Dực nói đợi Lương Phi sinh con xong, sẽ giữ con g/i/ế/t mẹ, ta không quên cách chàng đã đối xử với Tiên hoàng hậu, con của người khác thì không bao giờ có thể yên ổn trong tay chàng. Đợi sau khi chàng c/h/ế/t, ta có thể làm Thái hậu buông rèm nhiếp chính, mà một Thái hậu, không cần một Hoàng đế bù nhìn quá thông minh.

Đại hoàng tử là người thích hợp nhất.

Hèn nhát, nhút nhát, ta chỉ cần làm cho chàng biết ơn ta, khiến chàng nhớ rằng, nếu không có ta, chàng và mẹ chàng đã sớm chết, người thị nữ Thu Dung kia là do ta sắp xếp, Nguyên Phi mắc bẫy rất nhanh, hầu như không khiến ta phải tốn nhiều tâm sức, sau đó mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, cả hai mẹ con họ đều biết ơn ta.

Ta đã g/i/ế/t con của Lương Phi, mượn tay Lương Phi làm suy yếu sức khỏe của Lý Dực, ta còn có một “đứa con” nghe lời tôi răm rắp, cha và ca ca ta đã lại nắm binh quyền, và ta thì sao?
Trước mặt mọi người, ta vẫn là một Hoàng hậu hiền đức, nhân hậu, từ bi.

Ta nhìn thấy m/á/u không ngừng chảy ra từ khóe môi của Lương Phi, đứng dậy quay người bước ra ngoài.

Xuân Lan đứng đợi ta ở bên ngoài, ta cười nói với nàng: “Đi thôi.”

Khi ta từng bước bước rời khỏi, những gương mặt và hình dáng của những người đã từng tồn tại lần lượt lướt qua trước mắt ta.

Thẩm Tri Niệm, Giang Uyển Nhất, Lý Kim Thư, Lý Bảo Lâm, Tống Tĩnh Anh, Nguyên Phi… và những phi tần khác trong hậu cung, những người đã mất đi hy vọng, chìm trong tuyệt vọng…

Cả đời họ, không thể nhìn thấu, không thể phá vỡ, bị giam cầm trong tình yêu giả dối của Lý Dực, tự lừa dối chính mình.

Ta may mắn hơn họ.

Cuối cùng, ta chợt nhớ đến những ngày rất xa xưa, khi ta chưa xuất giá.

Khi đó, ta chỉ muốn làm một Thái tử phi biết nhẫn nhịn, quản lý tốt hậu cung cho Lý Dực, hiền đức, nhân hậu, đối xử hòa nhã, không giận không trách, không tham lam không kiêu ngạo, để lưu danh sử sách.

Ta đã luôn làm như vậy, không hề oán trách, không hề có suy nghĩ khác.

Cuối cùng, điều cuối cùng hiện lên trong tâm trí ta lại là một bài từ “Thiên Thu Tuế Dẫn” của Tiên Khâm lão nhân:

【Lục ba Nam Phổ, nhất đoạn tiêu hồn phú.
Phạ kiến Giang Nam hợp hoan thụ, lê hoa ảnh tự bỉnh đình nữ.
Bỉnh đình lệ tự lê hoa vũ, khúc lan can, thâm viện vũ, sầu lai lộ.
Thiếp tự bàng uyên ương hồ bạn trú, lang tự hướng Phượng Hoàng sơn bạn khứ.
Thí vấn ngân hà kỷ thì độ, hữu tình tổng bị vô tình phụ.
Phụ tình hối bị đa tình ngộ, dục vãng tố. Hưu vãng tố, thiên liên nhữ.】

Có tình luôn bị phụ bạc, đợi sau khi Lý Dực c/h/ế/t, ta và chàng, mới thực sự không còn ràng buộc.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *