Chiêu Nhiên Phú – Chương 1
1.
Khi những người từ hoàng cung tìm đến nhà nông gia nơi ta được nuôi dưỡng, ta đang ngồi bên suối giặt quần áo cho cả gia đình. Dòng mồ hôi tuôn rơi, tay ta liên tục vò quần áo, bất chợt nghe thấy tiếng gọi từ xa của dưỡng mẫu:
“Phan Chương, đừng giặt nữa, mau về nhà đi!”
Giọng bà đầy vẻ vui mừng:
“Phụ mẫu ruột của con đã đến tìm con rồi!”
Ta giật mình, tay run lên làm chiếc áo của đệ đệ rơi nhẹ vào dòng suối. Hoảng hốt lao xuống nước vớt nhưng dòng nước chảy quá xiết, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc áo trôi đi. Đó là chiếc áo dưỡng mẫu vừa mới mua cho đại đệ vào dịp tết, còn rất mới.
Ta ủ rũ ôm đống quần áo đã giặt xong quay về nhà. Lần đầu tiên gặp bà mụ Hữu Hương, người hầu cận của hoàng hậu, ta trong bộ dạng lôi thôi như thế, đầu đầy mồ hôi, tóc tai bù xù, quần áo cũ kỹ đã ướt đẫm phân nửa.
Từ xa, ta nhìn thấy một người mặc y phục sang trọng đang ngồi trên chiếc ghế mây duy nhất còn nguyên vẹn của nhà ta. Dưỡng phụ, người luôn nghiêm khắc trong nhà đang cúi gập người bưng trà mời bà ta còn dưỡng mẫu mặt mày cười tươi như hoa cúc. Vừa thoáng thấy ta, bà liền lớn giọng:
“Ôi chao, xem này, Phan Chương về rồi…”
Bà mụ Hữu Hương lập tức bước nhanh đến, chăm chú nhìn ta từ đầu đến chân, nước mắt bà ta rưng rưng:
“Thật giống, thật sự rất giống hoàng hậu nương nương…”
Ta ngơ ngác, vội vàng đặt chậu quần áo xuống, hoang mang nhìn bà:
“Hoàng hậu sao?”
Dưỡng mẫu đã lao tới, nắm lấy tay ta:
“Khi con còn nhỏ, có một quý phụ nhân đã đem con đến đây, để lại một ít bạc rồi bảo chúng ta nuôi dưỡng con.”
Bà ta bắt đầu làm bộ làm tịch, đưa tay quệt nước mắt:
“Ai mà ngờ được, con chính là người có phúc phận, hóa ra lại là cốt nhục của hoàng gia, là nữ nhi ruột của hoàng hậu nương nương!”
Nói rồi, bà ta liền kêu dưỡng phụ và hai đệ đệ đang thập thò sau lưng ra quỳ xuống trước mặt ta:
“Cung chúc công chúa cát tường!”
Trong lòng ta vốn đã thấp thỏm lo âu vì sợ dưỡng mẫu trách mắng chuyện làm mất áo của đệ đệ, không ngờ vì sự xuất hiện của bà mụ Hữu Hương mà mọi thứ đột nhiên đảo lộn.
Thì ra ta không phải là con gái nuôi của gia đình nông dân Thẩm Phan Chương, mà là công chúa của Đại Hạ triều, trưởng nữ của hoàng hậu – Hạ Chiêu Nhiên.
Ánh mắt bà mụ Hữu Hương lạnh lẽo lướt qua dưỡng mẫu đang run rẩy:
“Bấy nhiêu năm nay, các ngươi có phải đã ngược đãi công chúa?”
“Sao lại để nàng giữa trời nắng nóng thế này mà phải ra suối giặt quần áo?”
Bà bảo vệ ta phía sau, quay sang nói với mấy người hầu nữ đứng sau:
“Mau, đánh đòn!”
Ta vội vàng kéo tay áo bà mụ:
“Mụ mụ, không cần đâu…”
“Dưỡng mẫu dù đối xử với ta không hẳn tốt nhưng cũng chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc.”
Bà mụ Hữu Hương nhìn ta đầy phức tạp, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, giọng dịu dàng:
“Công chúa, năm xưa hoàng hậu nương nương buộc lòng phải đưa nàng ra khỏi cung, nhưng bà đã để lại đủ bạc cho gia đình này.”
“Họ nuôi dưỡng người là trách nhiệm của họ, nhưng lại đối xử với người như một hạ nhân, người nói xem, có đáng bị phạt không?”
Đêm đó, tiếng la hét đau đớn của dưỡng phụ và dưỡng mẫu vang vọng khắp núi rừng. Mãi đến khi ta cố gắng can ngăn, bà mụ mới tha cho họ, giữ lại tính mạng.
Bà mụ Hữu Hương nắm chặt tay ta:
“Đi thôi, công chúa.”
“Nô tỳ sẽ đưa người về cung ngay trong đêm.”
Bà nhìn ta, ánh mắt đầy thương cảm:
“Hoàng hậu nương nương chắc hẳn rất nhớ người.”
Ta mơ màng gật đầu. Sau này ta mới biết, không lâu sau khi ta lên kiệu quay về cung, bà mụ Hữu Hương đã sai người quay lại, giết sạch cả gia đình dưỡng phụ dưỡng mẫu. Lý do là mẫu hậu cảm thấy gia đình đã nuôi dưỡng một đứa trẻ mang mệnh họa như ta quá xui xẻo, không đáng tồn tại trên đời này.
02
Sau khi trở về cung, việc đầu tiên là ta bị cung nữ đưa đi tắm rửa sạch sẽ. Họ chà rửa ta thật kỹ, đến mức làn da ngăm đen vì nắng của ta cũng dần chuyển sang màu ửng đỏ.
Cuối cùng, họ khoác lên người ta một bộ váy lụa thêu chỉ vàng tuyệt đẹp.
“Công chúa, nô tỳ sẽ đưa người đi gặp hoàng hậu nương nương.”
Bộ váy mặc vào hơi rộng, khiến ta loạng choạng suốt dọc đường đi. Rốt cuộc, sau vài lần suýt ngã, ta mới bước đến trước cửa Phượng Nghi Cung.
Bà mụ Hữu Hương nắm tay ta dẫn vào trong. Bà cung kính cúi đầu hướng về phía sau bức bình phong:
“Nương nương, nô tỳ đã đưa công chúa trở về.”
Hoàng hậu không lập tức ra đón, cũng chẳng bảo ai vén bức bình phong, chỉ lười biếng dựa người trên gối mềm, bóng dáng mờ ảo in lên bức bình phong mỏng.
“Ngươi đã đưa kẻ mang mệnh xui xẻo… Chiêu Nhiên trở về rồi sao?”
Bà mụ nhẹ nhàng kéo tay áo ta. Ta vội vụng về quỳ xuống hành lễ:
“Con… con tham kiến mẫu hậu.”
Hoàng hậu thoáng giật mình, tự mình đưa tay vén bình phong. Bà bước tới vài bước, đứng cách ta mấy thước mà chăm chú quan sát. Một hồi lâu, bà mới khẽ gật đầu:
“Hữu Hương, ngươi quả thực không tìm lầm người.”
Bà mụ Hữu Hương tươi cười đáp:
“Nếu vậy, nô tỳ xin cáo lui, để hoàng hậu nương nương cùng công chúa hàn huyên.”
Hoàng hậu nhíu mày:
“Chờ đã, trên người nó… đã rửa sạch hết thứ uế khí chưa?”
“Bẩm hoàng hậu, mọi thứ đã được tẩy sạch hoàn toàn.”
Hoàng hậu nghe vậy mới nhẹ nhõm, phẩy tay ra hiệu cho bà mụ lui xuống.
Bà bước thêm vài bước, cẩn thận tiến đến gần ta, nhưng vẫn duy trì khoảng cách, cố tránh không để chạm vào ta.
“Chiêu Nhiên, cuối cùng mẫu hậu cũng gặp lại con rồi.”
Bà lấy ra một chiếc khăn thêu hoa từ trong tay áo, giả vờ lau những giọt nước mắt vốn không tồn tại.
“Năm xưa, khi mẫu hậu hạ sinh con và hoàng muội của con, con bé là người mang mệnh phúc, còn con lại bị thầy tướng số luận rằng mang mệnh họa. Nếu để con ở lại trong cung, chắc chắn sẽ liên lụy đến bá tánh.”
“Các đại thần ai nấy đều khuyên nên lập tức xử tử con. Mẫu hậu vì muốn bảo toàn mạng sống cho con nên mới đành lòng đưa con ra khỏi cung, con có trách mẫu hậu không?”
Ta e dè lắc đầu:
“Con không trách.”
Hoàng hậu lập tức nở nụ cười:
“Chiêu Nhiên quả thật hiểu chuyện.”
Ta cắn môi, thấp giọng hỏi:
“Mẫu hậu, vậy tại sao bây giờ Chiêu Nhiên lại có thể quay về cung?”
“Chẳng phải bây giờ con vẫn còn mang mệnh họa sao?”
2.
Hoàng hậu khó khăn kiềm chế cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, cố nở nụ cười gượng gạo:
“Những đại thần từng biết con mang mệnh họa năm xưa, giờ hầu hết đều đã qua đời.”
“Vì thế mẫu hậu mới đưa con trở về. Con không thấy vui sao?”
Bà nhìn ta mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dường như chứa đựng sự chân thành. Dưỡng mẫu chưa bao giờ giấu diếm thân phận thật sự của ta, nhưng trong suốt mười sáu năm qua, ta luôn sống dưới tên Thẩm Phan Chương, một cái tên dành cho nam nhi.
Dưỡng mẫu nuôi ta không phải vì tình cảm mà vì bạc bà nhận được. Ta không phải con ruột, lại không phải nam nhi, vì vậy cuộc sống ở nhà đó luôn khiến ta phải cẩn trọng từng bước.
Dưỡng mẫu và dưỡng phụ tuy không để ta đói khổ, nhưng cũng chẳng bao giờ cho ta một tình thương đích thực. Việc nhà, không sót một việc nào là không đến tay ta. Mỗi khi dưỡng phụ hoặc dưỡng mẫu không hài lòng, ta lại là cái bia cho cơn giận của họ.
Bởi vậy, khi nhìn người trước mặt, trong y phục lộng lẫy, đôi mắt dịu dàng chăm chú dõi theo ta, lòng ta bất giác dâng lên một cảm giác khao khát và hy vọng.
Ta gật đầu thật mạnh, cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn và lòng kính yêu của mình:
“Mẫu hậu, bao năm qua, nhi thần rất nhớ người…”
Mỗi lần bị dưỡng mẫu quất roi, ta đều tưởng tượng về thân mẫu của mình. Bà sẽ trông như thế nào? Nếu ta ở bên bà, bà chắc chắn sẽ không nhẫn tâm đánh ta như thế.
Ta không kiềm được cảm xúc, đưa tay về phía hoàng hậu. Nhưng khi tay ta vừa chạm vào ống tay áo bà, bà lập tức hét lên the thé.
Hoàng hậu mạnh mẽ hất tay ta ra, lực quá lớn khiến ta ngã nhào xuống đất. Đầu gối va chạm mạnh, còn cánh tay thì đau nhói. Bà hét lên, giọng đầy tức giận:
“Hữu Hương! Ngươi không dạy nó quy củ sao?”
“Ngươi lại để thứ mang điềm xui xẻo này chạm vào ta!”
Ta nằm trên đất, tay va phải nền cứng đau đến thấu xương. Bà mụ Hữu Hương vội vàng chạy vào, kéo tay ta – cánh tay vừa bị thương – rồi nhanh chóng kéo ta đi ra ngoài:
“Công chúa, người mang mệnh họa, có chạm vào nô tỳ hèn mọn này cũng chẳng sao, nhưng sao lại dám chạm vào hoàng hậu nương nương?”
Ta ngơ ngác nhìn bà với vẻ trách móc, còn cánh tay bị kéo lê đau đến nhói từng đợt.
Cánh tay ta bị thương, phải đến ba ngày sau bà mụ Hữu Hương mới phát hiện. Bà thấy ta tinh thần uể oải, suốt ngày nằm yên trên giường, liền đến kéo tay ta. Vừa chạm vào, ta đau đến hét lên.
“Công chúa, tay người bị thương sao không nói với nô tỳ?”
Ta nhớ lại mấy ngày qua, các cung nữ hầu hạ đều nhìn ta với gương mặt khó chịu, chẳng ai muốn đến gần. Giọng ta khàn đục, nói nhỏ:
“Ta sợ gọi người, họ cũng giống như mẫu hậu, ghét bỏ ta là kẻ mang điềm xui…”
Đôi mắt bà mụ Hữu Hương đột nhiên đỏ hoe.
“Công chúa, những năm qua sức khỏe hoàng hậu nương nương vốn không tốt.”
“Bà không ghét bỏ người, chỉ là sợ nếu lỡ chạm vào người, bệnh tình của bà sẽ trở nặng hơn…”
Hôm đó rõ ràng sắc mặt mẫu hậu rất hồng hào. Ta thừa biết bà mụ chỉ đang dỗ dành mình, nhưng vẫn gượng cười với bà:
“Cảm ơn mụ mụ, trong cả cung điện này chỉ có mụ mụ là không ghét bỏ ta.”
Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ gọi thái y đến để băng bó vết thương cho ta. Khi bà chuẩn bị rời đi, ta níu lấy tay áo bà, mặt lộ vẻ sợ hãi:
“Mụ mụ, đám cung nữ không chịu ở bên giường hầu đêm, cung Trường Hoa này quá lớn, mụ có thể ở lại với ta không?”
Bà mụ mủi lòng, đưa tay vuốt nhẹ mặt ta:
“Nô tỳ hứa với công chúa, sẽ ở lại cùng người.”
Đêm đó, có bà mụ Hữu Hương bên cạnh, ta ngủ một giấc thật yên bình. Nhưng cũng không được trọn vẹn cả đêm. Nửa đêm bỗng nghe thấy một tiếng hét lanh lảnh vang lên:
“Thảo nào mấy ngày nay bản cung không tìm thấy bà mụ Hữu Hương, thì ra là bà ta chạy đến hầu hạ cái đồ sao chổi này!”
Người hầu trước cửa khẽ nhắc chủ nhân của tiếng nói đó: “Công chúa Tuyết, hoàng hậu nương nương đã dặn, nói rằng đại công chúa mệnh mang họa, người không nên gặp nàng.”
Lúc đó ta mới ngỡ ngàng nhận ra, người đang lớn tiếng chính là hoàng muội của ta, Hạ Chiêu Tuyết. Và ta cũng hiểu vì sao bà mụ Hữu Hương chỉ dẫn ta gặp mẫu hậu mà không cho ta gặp nàng.
Chiêu Tuyết quát vào mặt nữ tỳ:
“Con bé đó cướp mất nhũ mẫu của bản cung, dám đè đầu cưỡi cổ bản cung, ta nhất định phải gặp nó cho bằng được!”
Bà mụ Hữu Hương đã vội vàng chạy ra, liên tục gọi nàng ta là “Công chúa” nhưng không ngăn được bước chân giận dữ của nàng ta. Dưới ánh nến leo lắt, Chiêu Tuyết chẳng ngại ngần xông thẳng vào nội điện, chỉ vài bước đã đứng ngay trước mặt ta.
Nàng ta giơ tay lên, định tát ta, nhưng đột nhiên dừng lại giữa không trung. Nàng ta cười khẩy, giọng châm chọc:
“À đúng rồi, Hạ Chiêu Nhiên, ta quên mất, ngươi là sao chổi.”
“Ta không thể chạm vào ngươi, sẽ bị xui xẻo mất.”
Nàng ta nở nụ cười lạnh lùng, rồi ra lệnh:
“Đông Tú, ngươi thay bản cung tát vào miệng ả!”
Ánh mắt nàng ta tràn đầy căm ghét, hằn học nhìn ta:
“Bao giờ miệng nó sưng lên, ngươi mới được dừng lại.”
Bà mụ Hữu Hương “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:
“Công chúa, công chúa Chiêu Nhiên dù sao cũng là hoàng tỷ của người, xin người vạn lần đừng làm chuyện vượt lễ nghi như vậy!”
Khuôn mặt Chiêu Tuyết lạnh băng:
“Nhũ mẫu, ngươi là người của ta, trong lòng ngươi phải rõ ràng ngươi nên đứng về phía ai chứ?”
Bà mụ Hữu Hương nước mắt lưng tròng, khẽ nói:
“Đại công chúa từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi cung, nay trở về không dễ dàng gì, mong người nương tay…”
Bà mụ Hữu Hương khẽ run, nói với vẻ van nài:
“Nếu hôm nay người vì nô tỳ mà để Đông Tú ra tay đánh công chúa, sau này nàng sẽ không còn chỗ đứng trong hoàng cung nữa.”
Ta run rẩy đôi môi, sợ hãi nhìn Chiêu Tuyết. Nàng ta bĩu môi, phẩy tay ra hiệu cho Đông Tú dừng lại:
“Thôi, hôm nay nể mặt bà mụ, ta tha cho ngươi một lần.”
Bà mụ Hữu Hương theo sau nàng bước ra ngoài, nhưng trước khi đi, vẫn quay lại nhìn ta đầy lo lắng:
“Chiêu Nhiên công chúa, người hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Ta cố gắng kìm nén nước mắt, nở nụ cười gượng gạo trấn an bà:
“Mụ mụ yên tâm.”
Chiêu Tuyết đi phía trước, đột nhiên bật cười một cách kỳ quặc:
“Yên tâm sao? Mụ mụ, chẳng phải ả được đưa về đây để đi chết thay ta sao? Có gì mà yên tâm?”
Chỉ vài ngày sau, ta hoàn toàn hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Chiêu Tuyết ngày hôm đó. Nàng ta gây sự, không cho bà mụ Hữu Hương đến gặp ta, khiến bà chỉ có thể tranh thủ lúc nàng ta lên thư phòng học tập để tìm cách đến thăm.
3.
Vừa gặp, bà đã mang đến cho ta một giỏ bánh bò sữa:
“Công chúa, đây là nô tỳ tự tay làm, công chúa Chiêu Tuyết từ nhỏ đã thích ăn loại bánh này.”
“Người thử xem, có ngon không?”
Ta ăn một miếng, rồi mỉm cười với bà:
“Đây là món ngọt ngon nhất ta từng ăn.”
Nhưng đột nhiên, nước mắt bà trào ra, thấm ướt cả tay áo của ta.
“Thật tội nghiệp công chúa, cánh tay vừa mới lành lại chưa được bao lâu, mà sắp phải…”
Ta ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn bà. Bà nhanh chóng lau nước mắt, không nói thêm gì, chỉ nhìn ta với đôi mắt ướt át, rồi cố gắng nở một nụ cười đầy thương cảm.
Vài ngày sau, hoàng hậu triệu ta đến. Lần này, bà đứng cách xa ta một khoảng rất lớn, bên cạnh có vô số cung nữ vây quanh bảo vệ. Tay bà cầm một chén ngọc, nhấp một ngụm trà, rồi từ tốn nói:
“Chiêu Nhiên, con là công chúa của Đại Hạ quốc.”
“Lần này Tây Vực đến cầu thân, con là công chúa, hưởng ân sủng của vạn dân, nên đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm hòa thân.”
Ta chợt nhớ về những lời đồn ta từng nghe khi còn nhỏ, nơi phố thị đầy rẫy những bài ca về Tây Vực. Người ta nói rằng dân Tây Vực vóc dáng cao lớn, cơ thể vạm vỡ và tính tình thô bạo. Không chỉ dữ dằn về ngoại hình mà còn có sức mạnh phi thường. Hơn thế nữa, Đại Hạ ngày càng suy yếu, còn Tây Vực lại đang hùng mạnh và đầy tham vọng, không ngừng dòm ngó Đại Hạ giàu tài nguyên.
Một công chúa Đại Hạ đến Tây Vực hòa thân, số phận sẽ ra sao… Nghĩ đến đó, ta không khỏi run rẩy, cúi đầu liên tục dập đầu cầu xin:
“Mẫu hậu, Chiêu Nhiên có thể không đi được không?”
“Choang!”
Chén ngọc trên tay hoàng hậu bị ném thẳng xuống đất, vỡ tan ngay trước mặt ta. Giọng bà trở nên lạnh lùng, đầy tức giận:
“Ngươi, kẻ mang mệnh họa, thật to gan!”
Bà nhìn ta chằm chằm, cười lạnh:
“Để ta nói cho ngươi biết sự thật.”
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại mang một kẻ như ngươi, một kẻ mang mệnh xui xẻo trở về hoàng cung?”
“Năm xưa, khi ta không trực tiếp xử tử ngươi, giữ lại mạng sống của ngươi chính là để dành cho ngày hôm nay, ngươi sẽ thay Chiêu Tuyết gánh chịu mọi khổ nạn.”
Bà hừ lạnh, cười mỉa mai:
“Ngươi có bao giờ thắc mắc vì sao từ khi trở về cung, ta chưa từng để ngươi gặp phụ hoàng và Chiêu Tuyết?”
Lời nói của bà từng câu, từng chữ như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim ta.
“Bởi vì, ngươi là kẻ mang mệnh họa.”
“Bất kỳ ai chạm vào ngươi đều sẽ bị lây nhiễm vận xui, suốt đời không thể gột rửa…”
Bà che mũi lại, khẽ ra hiệu cho cung nữ bên cạnh.
Mấy cung nữ lạnh lùng nửa ép nửa kéo ta trở về tẩm cung. Người dẫn đầu nhìn ta bằng ánh mắt trịch thượng, nụ cười méo mó không chút thiện ý:
“Công chúa, thánh chỉ ban hôn sắp được hạ xuống. Người cứ yên tâm mà chờ đợi trong cung.”
Khi bà mụ Hữu Hương lại tìm được cơ hội đến gặp ta, ta liền nắm chặt tay áo bà, giọng run rẩy cầu xin:
“Mụ mụ, ta không muốn hòa thân…”
Ta cắn chặt răng, hạ giọng khẽ nói:
“Ngươi có thể đưa ta ra khỏi cung không? Ta muốn trở về nhà của dưỡng mẫu…”
“Nếu mẫu hậu hỏi, ngươi có thể nói rằng ta đã đột ngột qua đời, được không?”
Vừa nói, nước mắt ta không kìm được mà lăn dài trên má.
“Mụ mụ, xin ngươi… Ta thực sự không muốn đi Tây Vực…”
Bà mụ Hữu Hương khẽ vuốt ve mặt ta, rồi dần quay mặt đi như thể không dám nhìn thẳng vào ta. Một lúc lâu sau, bà mới thở dài nhè nhẹ:
“Công chúa, không thể quay lại được nữa.”
“Khi nô tỳ nhận lệnh hoàng hậu đi đón người về cung, bà đã ban chỉ dụ… Không ai trong nhà dưỡng mẫu của người được sống sót.”
Ta mặc trên người bộ giá y lộng lẫy, ánh mắt trống rỗng, mặc cho đám cung nữ vây quanh, bận rộn chải tóc, trang điểm và chuẩn bị cho ta.
Hạ Chiêu Tuyết đứng cạnh hoàng hậu, cả hai từ xa lạnh lùng quan sát ta.
“Đúng là nên đưa nó đi, để nó mang tai họa đến cho Tây Vực.”
“Không chừng, nhờ nó mà Tây Vực sẽ suy vong, rồi có khi vì nó mà diệt quốc cũng nên.”
Hoàng hậu cười khẩy, còn Chiêu Tuyết thì nhếch mép, săm soi ta bằng ánh mắt đầy khinh miệt:
“Nếu không phải vì nó còn có chút giá trị, đáng lý ra nó đã chết thối rữa ở nhà nông dân kia rồi.”
“Hoàng hậu cần gì phải mất công rước nó về cung, làm cả cung điện này vương đầy vận xui.”
Hoàng hậu vuốt nhẹ tóc Chiêu Tuyết, nắm tay nàng ta:
“Được rồi, chẳng mấy chốc quốc sư sẽ làm lễ bói quốc vận.”
“Chiêu Tuyết, cùng mẫu hậu đến Đài Trích Tinh đi.”
Hôm nay là ngày ta thử áo cưới, chỉ vài ngày nữa, ta sẽ phải lên xe ngựa đến Tây Vực để thực hiện cuộc hôn nhân hòa thân. Có lẽ lo sợ ta, kẻ mang vận họa sẽ gây tai ương cho hoàng tộc, hoàng hậu không an tâm nên đã thỉnh cầu hoàng thượng mời quốc sư đến để bói quốc vận một lần nữa trước khi ta xuất giá.
Với vẻ mặt vô hồn, ta được đám cung nữ dẫn lên Đài Trích Tinh. Khi ta vừa bước lên bệ cao, quốc sư đã ở dưới, tay cầm bút lông vẽ bùa chú, miệng lẩm nhẩm những lời chú ngữ, bắt đầu tính quẻ bói.
Thời gian trôi qua, đột nhiên ông ta dừng niệm chú, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào ta.
“Công chúa… công chúa, người…”
Cây phất trần trên tay ông đột nhiên gãy lìa. Hoàng hậu, đang ngồi một bên, quay sang nhìn ta với vẻ khinh ghét, giọng nói lộ vẻ lo lắng:
“Quốc sư, có phải tai họa này đã làm suy bại quốc vận không?”
Chiêu Tuyết nhìn ta với ánh mắt đầy hận thù, sắc bén như lưỡi dao:
“Mẫu hậu, nếu biết sớm như thế này, chi bằng đã để nó ở lại quán trọ ngoài cung, không để nó bước vào đây!”
Quốc sư cau mày, vẻ mặt lo âu, bất ngờ quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu:
“Thần có tội, năm xưa thần đã phạm sai lầm! Thực ra, đại công chúa mới là người mang mệnh phúc, còn nhị công chúa mới là kẻ mang mệnh họa!”
“Ngươi nói cái gì?”
Hoàng hậu đột ngột đứng bật dậy, bàn tay đeo móng giả dài run rẩy chỉ thẳng vào quốc sư:
“Ngươi vừa nói gì?”
Quốc sư không đợi hoàng hậu bảo đứng lên, mà vội vàng gượng dậy, mặt tái mét, tay chân run rẩy.
Miệng ông ta lẩm bẩm:
“Không được, chuyện này liên quan đến quốc vận, ta phải nhanh chóng bẩm báo với hoàng thượng…”
4.
Hoàng hậu trừng mắt giận dữ, quát lớn:
“Ngươi dám!”
“Bọn người đâu, quốc sư phát điên rồi, mau bắt hắn lại!”
Khi quốc sư bị người của hoàng hậu áp giải đi, ông ta vẫn tuyệt vọng tranh cãi:
“Hoàng hậu nương nương, ngàn vạn lần không thể để công chúa mang mệnh phúc thực sự lưu lạc xứ người!”
“Nếu không… nếu không, Đại Hạ của chúng ta sẽ nguy khốn!”
Hạ Chiêu Tuyết sợ hãi đến mức hồn phách gần như lìa khỏi xác.
“Mẫu hậu… mẫu hậu, chẳng lẽ… chẳng lẽ Tuyết nhi mới là kẻ mang mệnh họa sao?”
Nàng quỳ sụp xuống, nắm lấy tay áo của hoàng hậu.
“Mẫu hậu sẽ không bỏ rơi Tuyết nhi, đúng không?”
Hoàng hậu lập tức đỡ nàng dậy, ôm chặt nàng vào lòng.
“Làm sao có chuyện đó chứ?”
Bà nghiến răng, giọng đầy đanh thép:
“Chuyện xảy ra hôm nay, nếu có ai dám tiết lộ ra ngoài, bản cung nhất định sẽ tru di cửu tộc kẻ đó!”
Tất cả cung nữ và thị vệ trong phòng lập tức im lặng, không ai dám thốt ra một lời.
Hoàng hậu ngay sau đó quay sang nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc:
“Chiêu Nhiên, quốc sư đã bói quốc vận, việc ngươi đi hòa thân là ý trời.”
“Ngươi mau trở về tẩm cung, chuẩn bị cho việc hòa thân với Tây Vực.”
Ta sững sờ, không tin vào những gì vừa nghe:
“Mẫu hậu, nhưng quốc sư đã nói con mới là người mang mệnh phúc mà.”
“Người hòa thân không nên là con!”
Hoàng hậu nhếch môi cười lạnh, nhìn ta khinh bỉ:
“Ngươi là kẻ mang mệnh họa, điều đó đã được định sẵn từ khi ngươi sinh ra.”
“Vừa rồi, quốc sư chỉ là phát điên nên nói sai.”
“Ngươi là công chúa của Đại Hạ, được vạn dân tôn thờ. Vì quốc gia hòa thân để ngừng chiến, đó là số mệnh của ngươi.”
Ta bị ép đưa trở lại tẩm cung, cánh cửa lớn bị đóng kín chặt chẽ.
Đêm đó, trong căn phòng trống trải, ta đã có một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, ta thấy quốc sư – người mà ta chỉ mới gặp một lần duy nhất. Ông ấy vận bạch y, đầy vết máu, râu ria xồm xoàm, ánh mắt u sầu. Vẻ ngoài chỉnh tề, uy nghiêm ban ngày của ông ta đã hoàn toàn biến mất.
Ông ấy thở dài, rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt ta: “Công chúa, là tội thần đã hại người, đã tính nhầm mệnh cách của người và nhị công chúa, khiến người phải chịu hiểu lầm suốt bao năm…”
Ông ta đột nhiên ho dữ dội, đưa tay lên che miệng. Khi hạ tay xuống, trên lòng bàn tay là một vũng máu đỏ tươi.
Quốc sư mỉm cười đầy áy náy với ta, nhưng nét mặt ông trở nên nghiêm trọng. “Công chúa, thần e rằng mình không sống nổi đến ngày mai.”
“Để bù đắp cho sai lầm năm xưa, thần sẽ chỉ cho người cách sử dụng mệnh phúc của mình…”
Ta giật mình tỉnh giấc, hơi thở dồn dập. Cánh cửa đột nhiên bật mở, một cung nữ mang cơm đến bước vào.
Ta vội vàng hỏi: “Ngươi có biết quốc sư hiện đang ở đâu không?”
Cung nữ nhìn ta kỳ lạ: “Công chúa, quốc sư sáng nay đã được phát hiện là đột tử tại phủ.”
Ta bủn rủn ngã quỵ xuống đất. Giấc mơ đó, chẳng lẽ là quốc sư đã truyền lại cho ta?
Ông ấy đã dạy ta cách sử dụng mệnh phúc rồi chết trong giấc mơ, và ta tỉnh dậy người đầy mồ hôi.
Ta lập tức nắm chặt tay cung nữ, khẩn thiết nói:
“Bản cung muốn cầu kiến phụ hoàng!”
Ta biết rõ hoàng hậu luôn chán ghét ta, một lòng thiên vị Hạ Chiêu Tuyết. Lúc này, nếu ta có thể chứng minh với phụ hoàng rằng ta là người mang mệnh phúc, có lẽ sẽ tránh được số phận phải đi hòa thân với Tây Vực.
Cung nữ nhìn ta với ánh mắt khinh miệt, đáp:
“Công chúa, ý chỉ của hoàng hậu nương nương là trước khi người xuất giá, không được rời khỏi cung nửa bước.”
Ta nghiến răng, bước tới trước bàn trang điểm, gom hết số trang sức ít ỏi tích góp được từ khi vào cung, nhét vào tay cung nữ.
Nàng thoáng hiện vẻ hoảng sợ:
“Công chúa, dù người có cho nô tỳ tất cả những thứ này, nô tỳ cũng không thể đưa người đi gặp hoàng thượng được.”
Ta lắc đầu, nắm chặt tay nàng:
“Cung nữ tỷ tỷ, xin hãy gọi bà mụ Hữu Hương đến, nói rằng ta muốn gặp bà.”
Khi bà mụ Hữu Hương đến, ta kể cho bà nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua. Bà im lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc ta, giọng trầm xuống đầy kiên quyết:
“Nô tỳ sẽ đưa người đến cung Trường Thần để gặp hoàng thượng.”
Ánh mắt bà ánh lên nỗi xót xa và cảm giác tội lỗi:
“Công chúa, nếu lời người nói là thật, nếu người thực sự là mệnh phúc… thì bao năm nay người chịu khổ, thật oan ức quá.”
“Hơn nữa, người đã sống bên ngoài cung suốt bao năm, chưa từng hưởng một ngày làm công chúa đúng nghĩa. Việc để người đi hòa thân là điều vô lý.”
Ta bật khóc, nhào vào lòng bà, nước mắt không ngừng rơi. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, bà mụ Hữu Hương đưa ta mặc bộ y phục của cung nữ, lặng lẽ lẩn tránh đám thị vệ, dẫn ta đến trước cửa cung Trường Thần.
“Nô tỳ Hữu Hương từ Phượng Nghi cung, cầu kiến hoàng thượng.”
Thị vệ canh cửa cho chúng ta vào. Khi đến gần cung, bà mụ ghé sát tai ta thì thầm:
“Công chúa, nô tỳ chỉ có thể giúp người đến đây thôi.”
Đây là lần đầu tiên ta gặp phụ hoàng. Vừa bước vào, ta lập tức quỳ xuống, lòng ngập tràn lo lắng. Gương mặt ông uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng như băng:
“Ngươi là Chiêu Nhiên?”
Ông quát lớn:
“Ai cho phép kẻ mang mệnh họa này vào đây?”
Ta cắn chặt môi, giọng run rẩy:
“Phụ hoàng, nhi thần có thể chứng minh mình là người mang mệnh phúc, không phải mệnh họa…”
“Nếu lời nhi thần có một câu dối trá, phụ hoàng có thể lập tức xử tử nhi thần.”
Phụ hoàng liếc nhìn ta đầy nghi ngờ:
“Ngươi định chứng minh thế nào?”
Ta nhìn thấy trong góc điện có một chậu hoa đang héo rũ. Vội quỳ xuống, ta nhích lại gần, bưng chậu hoa lên:
“Phụ hoàng, xin hãy xem, nhi thần có thể làm cho chậu hoa này hồi sinh.”
Ta khẽ run, niệm chú mà quốc sư đã dạy. Như dự đoán, thân cây khô héo bắt đầu từ từ đứng thẳng lại. Ta vui mừng nhìn phụ hoàng:
“Phụ hoàng, người nhìn xem…”
Phụ hoàng nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị quan sát chậu hoa dần hồi sinh. Nhưng đột nhiên, từ phía sau vang lên một giọng nói sắc nhọn:
“Hoàng thượng, người không thể tin nàng ta!”
Đó là hoàng hậu, bà hối hả bước vào từ cửa chính.
“Nàng ta chỉ học được vài trò phù phép tà đạo, rồi định lừa dối hoàng thượng. Người tuyệt đối không thể để bị trò ảo thuật này mê hoặc!”
Hoàng hậu đứng bên cạnh phụ hoàng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua ta:
“Hoàng thượng, người còn nhớ không, năm xưa quốc sư đã tính mệnh cho nàng và Chiêu Tuyết khi cả hai vừa chào đời?”
“Nàng ta chỉ đang cố tránh đi hòa thân nên mới bày ra những lời dối trá này…”c