Ám Vệ Cấm Dục Của Trưởng Công Chúa – Chương 3
Ít nhất lúc đó ta nghĩ như vậy.
Mấy năm ở Thiên Âm tự, thực ra ta rất vui vẻ.
Ban ngày ta dạy Hàn Thủy biết chữ đọc sách, buổi tối tiền bối dạy chúng ta dùng độc và võ công.
Tiền bối dạy cho Hàn Thủy phương pháp gi/3t người hữu dụng nhất.
Bà ấy nói đây là thứ Hàn Thủy học từ nhỏ, không thể quên đi căn bản.
Nhưng ta luôn cảm thấy biểu cảm của bà ấy khi nói những lời này là mang theo ý trêu chọc hắn.
Thỉnh thoảng ta sẽ đánh nhau với Hàn Thủy một trận, nhưng thường thua nhiều thắng ít, không chỉ rất mất mặt, mà còn bị tiền bối chê cười.
Mà Hàn Thủy quả thực là thiên tài luyện võ với xương cốt kỳ lạ, vào mùa xuân năm thứ ba ta gặp nhau, hắn đã thành thiếu niên cao lớn phổng phao, cũng từ đó trở đi, ta không bao giờ đánh lại hắn nữa.
Nhưng tiền bối thường nói rằng, khi hai người tranh đấu, không phải lúc nào cũng đều dựa vào vũ lực để chiến thắng, nhất định phải tìm ra điểm yếu của đối phương để tấn công, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong chiến đấu.
Ta ghi nhớ lời dạy của tiền bối, rốt cuộc hai tháng sau đã phát hiện ra một điểm yếu chí mạng của Hàn Thủy.
Ta còn nhớ đó là một buổi trưa.
Tiền bối dùng xong bữa, liền ngủ trưa.
Ta lại rất tỉnh táo, kéo Hàn Thủy luyện chiêu cùng ta.
Ta thương lượng với hắn, hắn chỉ được phép phòng thủ, không được tấn công.
Động tác của ta thực ra đã rất nhanh, nhưng hắn luôn luôn nhanh hơn ta, bất kể ta ra chiêu về phía nào, hắn đều có thể dự đoán trước, sau đó né tránh trước. Đánh tới đánh lui, trong lòng ta tích tụ không ít uất ức, so với việc đánh không lại, rõ ràng là đánh không trúng càng khiến người ta tức hơn!
Ta hờn dỗi nằm bẹp xuống đất, che mặt làm nũng: “Không đánh nữa không đánh nữa!!!”
Hắn có chút luống cuống đứng tại chỗ, ngẩn ra hồi lâu lại ngồi xổm xuống, đưa một tay về phía ta.
Không biết tại sao, ta lại nghĩ ra một trò, ta đưa tay qua nhưng lại không phải nắm tay hắn, mà là nhẹ nhàng cào hai cái trên eo hắn.
Chỉ nghe hắn kêu một tiếng, lập tức đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Ta: “……”
Hắn đè lên người ta.
Nặng quá.
“Ngươi…… ngươi không sao chứ?”
Ta không được tự nhiên vặn vẹo người muốn đứng dậy, lại bị hắn đè đến mức không thể động đậy.
Hơi thở của hắn quấn quanh bên tai ta, nặng nề, dồn dập.
“Dậy, dậy đi……” Ta có chút hoảng hốt, lại muốn cào hắn, bị hắn chế trụ lại: “Đừng nhúc nhích……”
Giọng hắn rất khàn, môi kề sát tai ta, lúc nói chuyện hơi thở đứt quãng phả vào cổ ta, ta không nhìn thấy mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt ta đang dần nóng lên.
Có lẽ là vì ánh nắng quá rực rỡ, quang đãng không mây.
Buổi trưa hôm đó, cây cối trong sân không bị gió thổi lay động cành lá.
Cho nên ta có thể nghe thấy, mạch đập của hắn rất nhanh, như trống trận.
Tim ta cũng theo đó rối loạn.
4.
Khi Hàn Thủy cuối cùng cũng có sức lực lật người từ trên người ta xuống, mặt chúng ta đều đã đỏ bừng như trái cà chua.
Hắn nằm trên mặt đất hít thở sâu, điều hòa hơi thở, còn ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt như đầm nước sâu thẳm kia của hắn có gợn sóng.
Gương mặt nghiêng của hắn thật đẹp, sống mũi cao thẳng, cằm đã lộ ra góc cạnh của nam nhân, trên cằm còn có một ít râu xanh.
Trong lòng ta bỗng dưng có một loại cảm xúc kì quái.
Ta muốn hỏi hắn, ngươi có bằng lòng sau này sẽ chôn cùng ta ở tổ phần nhà ta không?
Lời đến bên miệng lại chuyển thành: “Ngươi sợ nhột?”
Hàn Thủy có một khoảnh khắc cứng đờ, sau đó khẽ gật đầu: “Đừng nói cho sư phụ.”
Ta dường như đã phát hiện ra điểm yếu trí mạng của Hàn Thủy.
Bộ dáng hắn không được tự nhiên thật đáng yêu, ta tiến đến, cắn một cái vào tai hắn.
Hắn cũng không động đậy, dường như đã bình tĩnh lại, chỉ nói: “Ta sẽ cắn lại.”
Ta không biết đây có phải là nhất kiến chung tình hay không, nhưng sự rung động của thời niên thiếu chưa bao giờ có lý do, đồng thời… trước mặt hiện thực sự thật không đáng một xu.
Bánh xe thời gian chưa bao giờ dừng lại, nhịp tim lỡ mất nửa nhịp vào một buổi trưa nào đó đã sớm bị vứt bỏ sau dòng đời cuồn cuộn xoay vần.
Cuối cùng ta cũng không hỏi hắn có bằng lòng cùng ta chet hay không, mắt hắn cũng không còn vì ta mà gợn sóng nữa.
Có lẽ thứ mà chúng ta gánh vác đều quá nặng nề.
Tuy lớn lên ở ngoài cung, nhưng tin tức trong cung vẫn liên tục được truyền đến từ nội thị của phụ hoàng, đây là ý của phụ hoàng hay do người khác tự ý ta cũng không rõ.
Chỉ là ta dần dần hiểu ra nguyên nhân tiền bối ngày đó cười đến chảy nước mắt.
Tin tức phụ hoàng băng hà truyền đến Thiên Âm tự, lúc đó ta đang cùng Hàn Thủy nhặt rau.
Tiền bối nói bà ấy muốn nấu cho chúng ta món canh Giao Long Quá Hải mà bà ấy từng ăn vụng ở Ngự thiện phòng.
“Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được món canh đó ngon như thế nào!” Tiền bối đắc ý.
Mà Hàn Thủy mặt không cảm xúc vạch trần: “Người thèm sao?”
Tiền bối: “…… Không nói chuyện ngươi sẽ chet sao?”