Cấm Cãi Nhau – Chương 17

Đăng lúc 16:57 14/10/2024
0 · 0

← Trước Sau →

Theo dõi Cfs Truyện - Đọc Truyện Online trên Facebook để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện... Bấm vào / để chuyển chương.

Bấm vào nút để tùy chỉnh phông chữ, cỡ chữ , v.v... Nếu xem truyện có vấn đề gì, vui lòng để lại bình luận cho chúng mình biết nhé!

17. Không ngốc

Trợ lý Hạ đi mấy lầu mới tìm được Liễu Vũ Phong đang cắm đầu bên hàng rào lan can.

Cô không chút khách khí nắm đầu Liễu Vũ Phong kéo người dậy.

“Cậu có biết bây giờ đang là giờ làm không?”

Liễu Vũ Phong khóc đến mức hồ đồ, mặt mũi toàn là nước mắt và nước mũi. Trợ lý Hạ cầm một vốc khăn giấy ném lên mặt y, ghét bỏ rút khăn ra lau tay mình.

“Chị không có tính người! Đã thế này rồi mà chị còn bảo tôi đi làm, ma quỷ!”

“Cái đó tính giá khác, công việc của tôi là bảo đảm hiệu suất làm việc của cậu.”

“Bây giờ là giữa trưa, còn mười phút nữa mới hết giờ nghỉ, chị không thể… Không thể cướp đoạt mười phút tự do của tôi, tôi sẽ không có hiệu suất làm việc hơn.”

“Được rồi, mười phút. Nói xem một thằng đàn ông như cậu khóc cái gì?”

“Đệt, chị dọa tôi à, bình thường đưa tiền mới quan tâm chuyện riêng tư, hôm nay chủ động vậy là có rắc rối muốn nhờ tôi à?”

Trợ lý Hạ chỉnh lại một chút makeup, thoa lại son môi, liếc mắt nhìn y: “Chẳng qua không muốn chậm trễ hiệu suất kiếm tiền của cấp trên, mệt thì cũng do tôi chịu cả. Nếu cậu thích cho tôi tiền, vậy đưa tiền đi.”

Liễu Vũ Phong bị trợ lý Hạ cắt ngang, làm đứt mạch những suy nghĩ miên man nên cũng nén lại một số cảm xúc đau buồn.

“Lần này cứ coi như tôi là bạn cậu đi, miễn phí nói chuyện.” Trợ lý Hạ mở cửa sổ kho chứa đồ, châm một điếu thuốc.

Liễu Vũ Phong dùng giấy lau mặt, mắt mũi đỏ lừ. Y chớp mắt nói: “Anh ấy không cho tôi cùng đi phẫu thuật, đến cả bệnh viện nào phòng mấy tôi cũng không biết, chị nói xem sao lại có người dùng cách này để trả thù chứ hả? Anh ấy còn là giáo viên, không phải là giáo viên thì càng phải biết lý lẽ hơn sao, nằm viện phẫu thuật còn giận dỗi với tôi. Lần trước… Lần trước tôi chỉ không muốn anh ấy lo lắng thôi, không đúng, chị nói xem sao anh ấy biết được tôi đi châu Phi bị sốt rét chứ, tôi không nói mà, ai biết được chứ.”

Vẻ mặt trợ lý Hạ bình tĩnh, dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc: “Tôi nói cho cậu ta đấy.”

Liễu Vũ Phong nhanh chóng bật dậy: “Sao chị lại nói cho anh ấy?”

Trợ lý nhún nhún vai: “Cậu ta hỏi, nên tôi nói thôi.”

Khó trách hôm đó Cam Nhạn Chi đứng ngoài thang máy nói đến cả trợ lý còn biết nhiều hơn mình.

“Anh ấy hỏi thì chị nói à! Đó chuyện riêng tư của tôi!”

Trợ lý Hạ sửa sang lại đuôi tóc: “Bình tĩnh một chút, lúc đó cậu có nhấn mạnh rằng không thể nói cho bạn trai cậu à, không có nhé. Huống hồ cậu muốn giấu cũng chẳng giấu được, kiểm tra lại biên lai, thẻ bảo hiểm y tế, đến cả dùng điện thoại cũng có thể tra được, cậu ta là bạn trai cậu, muốn biết có khó không hử? Nói tóm lại là tôi không liên can, không trách tôi được.”

Liễu Vũ Phong sửng sốt nhìn điện thoại của mình: “Vậy sao tôi lại không biết lỗ tai anh ấy có vấn đề chứ?”

“Có một khả năng, từ lúc lỗ tai có biểu hiện đến giờ chưa từng đi khám, không có biên lai.”

“Nếu là có khả năng thứ hai thì sao?”

Trợ lý Hạ nheo mắt nhìn: “Khả năng thứ hai là vốn dĩ cậu chẳng quan tâm gì đến bạn trai mình. Khả năng này liên quan đến vấn đề giao tiếp, nếu sớm chiều ở chung thì không có khả năng không biết được.”

Liễu Vũ Phong nắm chặt điện thoại, cơ thể suy sụp: “Hình như gần đây chỉ ở công ty, hoặc là đang trên đường đi công tác, thời gian ở chung với anh ấy ít vô cùng.”

“Cậu có chắc là hình như thôi không?” Cô dựa vào tường liếc nhìn Liễu Vũ Phong.

Liễu Vũ Phong mở lịch trình trên điện thoại ra, cách nửa tháng mới về nhà, hoặc có cả khi ba tháng mới có lịch về nhà.

Một năm gặp mặt bốn năm lần, đến giờ Liễu Vũ Phong mới nhận ra, mỗi một ngày về nhà Cam Nhạn Chi đều sẽ gửi tin nhắn đến cho mình, hôm nay có về ăn cơm không? Liễu Vũ Phong kiểm tra lịch sử trò chuyện, một năm y trả lời 221 lần “Không về”.

Hóa ra không chỉ là “hình như”, mà là y thật sự không về nhà, còn Cam Nhạn Chi mấy năm nay đều không hỏi tại sao không về, bên dưới mãi mãi là một chữ “Được”.

Y để Cam Nhạn Chi ở nhà một mình lâu như thế, y biết Cam Nhạn Chi cũng sẽ tận hưởng cảm giác một mình, nhưng giữa người yêu với nhau, một người có thể cô đơn hết 221 ngày thì có khác gì không cần người kia nữa đâu?

“À… Đều là do tôi, tôi không quan tâm anh ấy.” Liễu Vũ Phong nước mắt lưng tròng mà nói.

Trợ lý Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Theo những gì mà tôi thấy, tình yêu vốn dĩ luôn có vấn đề, không phải tất cả mọi cách yêu đối với đối phương đều là yêu. Bất luận muốn chê trách bản thân hay giải quyết vấn đề thì nên đi tìm đối phương mà nói, đừng có xổ trước mặt trợ lý của cậu, chẳng có tác dụng gì.”

“Chị thật sự quá lạnh nhạt.”

“Cái này gọi là lý tính.”

“Nhưng tôi không thể tìm anh ấy nói chuyện được, anh ấy không trả lời tin nhắn, tôi cũng không biết phẫu thuật thế.” Liễu Vũ Phong nói rồi lại muốn chảy nước mắt.

“Sao cậu lại làm cấp trên tôi được nhỉ, cậu ta hỏi chuyện tôi được thì đương nhiên tôi cũng hỏi được rồi.”

“Hai người thân thiết thế hồi nào?” Liễu Vũ Phong bỗng dưng nhìn trợ lý trước mặt, nói chuyện mang ý ghen tuông.

“Không cho hút thuốc, mùi thấy ghê.” Liễu Vũ Phong che mũi miệng mình lại.

Trợ lý Hạ dập thuốc, cười mà không nói, nhanh chóng gửi địa chỉ cho Liễu Vũ Phong: “Cậu nghĩ kỹ rồi hẵng đi, được rồi, cuộc trò chuyện với bạn bè đến đây là kết thúc, tôi đi trước.”

Chờ đến khi trợ lý ra ngoài rồi, Alipay mới vang lên —— Alipay nhận được 50 đồng.

Tin nhắn của Liễu Vũ Phong hiện lên: [Cảm ơn chị, mời bạn bè một ly cà phê.]

Trợ lý Hạ cười nhạt đổi khung chat khác, nhắn tin với Cam Nhạn Chi.

Nhạn: [Định vị]

Nhạn: [Đừng mua túi hoa quả tới.]

summer: [Cậu nói xem có phải đầu óc bạn trai cậu dùng không ổn lắm, còn làm cấp trên chị, ngốc hết thuốc chữa.]

Nhạn: [Thành tích của chị không bằng em ấy, không được nói vậy.]

summer: [Công kích nhân thân à? Không phải chia tay rồi à mà còn che chở?]

Nhạn: [Không chia tay.]

summer: [Bạn trai cậu chính mồm xác nhận ó ~(^▽^)]

Nhạn: [Nhạt nhẽo.]

Nhạn: [Sao hôm nay lại muốn đến thăm?]

summer: [Em trai vừa phẫu thuật xong, chị gái đến thăm có sao không (*∩_∩*)]

Nhạn: [Ngủ đây, tạm biệt.]

Trợ lý Hạ tắt máy, trong lòng nghĩ: Hai người đều ngốc cả, vậy để người bạn cũng như người chị này đến cứu đi.

Tác giả có lời muốn nói: Điểm đoàn tụ tích lũy được: 10% (^▽^)

Mọi người có nhận ra Nhạn Tử nhắn tin với chị gái và với bạn trai thì khác nhau chỗ nào không?

Editor trả lời: Khác chỗ bạn trai không nhắn được hả 2=))))))

← Trước Sau →

Bình luận

Bắn tim nào!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Đổi hình đại diện tại đây. Để lại bình luận đồng nghĩa với chấp nhận điều khoản bình luận của chúng mình.


Không có bình luận.