Chương 10

Trần Địch Địch ánh mắt đầy hận thù nhưng vẫn cười: “Mày có biết họ c.h.ế.t thế nào không?

Tao đổ nước nóng từ ấm siêu tốc lên mặt họ.

Họ đau đớn đến c.h.ế.t.

Mày biết không, lúc đó mặt họ đỏ bừng, giống như mặt mày khi bị đốt c.h.ế.t trước kia ý.”

15.

Mắt tôi đỏ ngầu, cơn giận như muốn nuốt chửng lý trí.

Lúc này, cảnh sát tới.

Trần Địch Địch bị bắt, cuộc thi bị tạm dừng.

Cư dân mạng chửi rủa cô ta không ngớt.

Còn tôi thì như kiếp trước, tự nhốt mình trong nhà, mỗi ngày đều nghĩ liệu có phải tôi đã sai?

Nếu tôi cứu cô ta, ba người đó có phải sẽ không c.h.ế.t không?

Phương Uyển và Lưu Mộng Duyên biết chuyện của tôi liền tới thăm tôi.

Tôi như nhìn thấy phao cứu sinh, liền kể hết chuyện tái sinh và kiếp trước cho họ nghe.

Phương Uyển mở to mắt nhìn tôi từ đầu tới chân: “Trời ơi, chuyện này lại xảy ra ngay cạnh mình.”

Lưu Mộng Duyên cười: “Nên bây giờ cậu nghĩ do mình đã hại họ đúng không?”

Tôi gật đầu.

Phương Uyển thấy tôi như vậy thì giận: “Này, Chu Phủ Tuyết, đừng thế chứ.

Trần Địch Địch vốn không phải người tốt, nếu cậu cứu cô ta, cô ta cũng không nhớ ơn.

Ba cô gái đó rất đáng thương, nhưng cậu không thể vì lời Trần Địch Địch mà nghi ngờ bản thân mình.

Biết đâu họ cũng có mâu thuẫn riêng với cô ta?”

Lưu Mộng Duyên nhướn mày: “Uyển Uyển, cậu thông minh ra đấy.”

Tôi cúi đầu: “Các cậu không hiểu, tôi tận mắt thấy thảm cảnh của họ…”

Phương Uyển lắc đầu:

“Đừng nghĩ vậy, dù cậu nghĩ mình gây ra chuyện này, nhưng nếu cậu nói với cảnh sát là do mình khiến ba người họ phải c.h.ế.t, có chắc cảnh sát sẽ không đưa cậu vào viện tâm thần không?”

Tôi nghĩ một lúc, có lẽ đúng.

Lưu Mộng Duyên chớp mắt: “Trần Địch Địch có phải bị điên không?”

Phương Uyển vỗ mạnh Lưu Mộng Duyên: “Cậu ngốc à, chắc chắn cô ta bị điên rồi.”

Lưu Mộng Duyên trừng mắt: “Ý tôi là, cô ta có vấn đề tâm thần không?”

16.

Tôi ngừng động tác, lòng dậy sóng.

Cảnh sát không điều tra được gì, chúng tôi cũng chẳng biết gì.

Lưu Mộng Duyên nhìn tôi: “Cậu không nghĩ đến việc sao cô ta đột nhiên có tiền cấy da à?”

Tôi sững sờ, nhanh chóng hiểu ra, lòng càng thêm hỗn loạn. “Nên có thể cô ta lại tìm một gã đàn ông có sở thích đặc biệt?”

Phương Uyển cau mày ngồi cạnh tôi: “Cô ta làm mọi thứ chỉ để báo thù cậu, nên cũng có thể lắm.”

Tôi cắn móng tay.

Nhưng chuyện này tạm thời chưa thể xác định.

Đành đợi cảnh sát.

“Thôi, không nghĩ nữa, đợi kết quả rồi tính.”

Phương Uyển nghe vậy, lập tức nhảy lên từ ghế: “Đi, ra ngoài ăn.”

Tôi mạnh mẽ từ chối, định vào phòng ngủ.

Nhưng Phương Uyển ôm chặt eo tôi: “Này, Chu Phủ Tuyết, tôi là diễn viên nổi tiếng, mời cậu ăn mà dám từ chối à?”

Tôi đảo mắt: “Tiểu thư, mời người ăn cũng cần nói đàng hoàng chứ.”

“Nói đàng hoàng cậu sẽ ra ngoài à?”

Phương Uyển và Lưu Mộng Duyên nhìn nhau, cùng kéo tôi ra ngoài.

Nhìn bộ đồ ngủ chưa kịp thay, tôi cười khổ.

Phương Uyển phủi tay không có bụi: “Vì một kẻ điên mà tự nhốt mình, tôi thấy cậu cũng điên mất rồi.”

Tôi lắc đầu, nhưng có hai người này bên cạnh, dường như câu trả lời không còn quan trọng nữa.

Dù sao tôi và ba người kia cũng không có nhiều giao thiệp.

Chỉ vì lời Trần Địch Địch mà nghi ngờ mình, quả là quá vội vàng.

Vài ngày sau, sự thật được phanh phui.

Thì ra ba người cùng phòng luôn cười nhạo cô ta, gọi cô ta là quái vật thẩm mỹ và hợp sức bắt nạt Trần Địch Địch.

17.

Qua video giám sát có thể thấy, đêm hôm đó Trần Địch Địch có vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng sau khi Hàn Khinh Khinh không biết nói gì với cô ta, cô ta ngồi mãi trên ghế, không đi ngủ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *